HỌ QUÊN MÌNH CÓ MỘT CƠ THỂ
Ở Đà Nẵng mình, người ta hay gặp nhau bằng những câu hỏi rất “đất”:
“Dạo ni khỏe không?” – Không phải hỏi cho có, mà là hỏi thiệt.
Bởi lẽ… sống ở đời, cái quý nhất vẫn là sức khỏe.
Nhưng buồn thay, cái người ta dễ lơ là nhất… cũng chính là cơ thể của mình.
Chị Nga – bạn cũ của tôi, hơn 30 tuổi, chủ một shop thời trang khá đông khách gần cầu Rồng. Ngày xưa học giỏi, làm đâu thắng đó. Ai cũng nghĩ chị “có tất cả”.
Mỗi sáng 8 giờ có mặt tại shop, tối hơn 10 giờ mới tắt đèn, chưa kể tối về còn livestream, chốt đơn. Ăn uống thì “đại khái răng cũng được”, ngủ thì “chập chờn riết quen”. Lưng bắt đầu đau, vai bắt đầu cứng, đầu bắt đầu nhức… nhưng vẫn cố, vì nghĩ rằng: “Rứa mới là người sống có trách nhiệm.”
Cho đến một hôm, đang tư vấn khách thì chị ngất xỉu. Tỉnh dậy trong phòng khám, bác sĩ nói một câu khiến chị lạnh người:
“Không có bệnh lý gì nghiêm trọng. Nhưng cơ thể chị đã kiệt sức.”
Về nhà, chị bắt đầu suy ngẫm. Suốt bao năm qua, chị bỏ tiền ra chăm da, chăm tóc, uống vitamin đắt tiền, mua mỹ phẩm Hàn, sữa rửa mặt Nhật. Nhưng lại không bao giờ… chăm cơ thể thật sự.
“Lưng mình mỏi cứng như gỗ. Vai thì như gánh cả thế giới. Đầu thì nặng như có đá đè. Mà mình… chưa từng massage, chưa từng thư giãn.”
Chị thở dài: “Mình dưỡng da mặt kỹ như vậy, mà bỏ quên cái lưng chịu cực mấy chục năm. Vậy là… bất công với chính mình rồi.”
Sau lần đó, một người bạn rủ chị đi thử một buổi massage body tại một spa Đà Nẵng – đơn giản thôi, chỉ là để thư giãn. Ban đầu chị ngại. Chị bảo: “Massage là thứ xa xỉ, mình không cần.”
Nhưng rồi, cái cảm giác lần đầu được nằm xuống, trong một không gian êm dịu, hương tinh dầu thoảng nhẹ, bàn tay của kỹ thuật viên miết đều lên từng bó cơ căng cứng – khiến chị vỡ òa.
Không phải vì đau. Mà là… vì mình đã sống quá lâu trong tình trạng mỏi mệt mà không nhận ra.
Chị bảo: “Tôi đã chăm công việc, chăm khách hàng, chăm con cái… chỉ quên chăm tôi.”
Bạn có từng vậy chưa?
Chúng ta uống collagen, dùng máy chạy bộ, đọc sách self-help… nhưng lại chẳng biết cơ bắp mình đang than phiền thế nào.
Từ 30 tuổi trở đi, quá trình lão hóa bắt đầu mạnh hơn. Cơ thể không còn phục hồi nhanh như trước. Căng thẳng khiến trao đổi chất suy giảm, mất ngủ kéo dài, đau vai gáy, tê tay, đau lưng là chuyện thường.
Nhưng thay vì lắng nghe… ta chỉ uống thêm cà phê.
Massage không phải là chuyện “sướng”.
Massage là một hình thức yên bình hóa thân thể.
Là cách ta “nói xin lỗi” với từng đốt sống, từng bó cơ đã phục vụ ta suốt nhiều năm.
Nó là lúc bạn dừng lại, hít một hơi sâu… và buông.
Ở Đà Nẵng, có những spa – như Jang Mi Spa, nơi người ta không đến để khoe mẽ, mà đến để được thảnh thơi. Nơi bạn không cần phải mạnh mẽ nữa, không phải gồng mình nữa, chỉ cần… nằm xuống.
Chị Nga sau buổi đó đã đăng một dòng rất nhẹ nhàng trên Facebook:
“Không ngờ, chỉ cần một buổi massage, tôi lại ngủ ngon được sau 2 năm mất ngủ.
Tôi tưởng mình cần vitamin. Nhưng thật ra, tôi chỉ cần được chạm vào bằng sự tử tế.”
Tôi kể câu chuyện này cho bạn – người đang ở tuổi 30 đầy trách nhiệm, tràn ngập lo toan, nhiều vai phải gánh.
Hãy tự hỏi:
- Bao lâu rồi bạn chưa nằm yên, không điện thoại, không suy nghĩ?
- Bao lâu rồi bạn chưa được ai hỏi: “Vai anh đau chỗ nào, chị muốn lực mạnh hay nhẹ?”
Cơ thể bạn là người bạn đồng hành thầm lặng nhất.
Nếu bạn không chăm sóc nó, một ngày nào đó, nó sẽ khiến bạn dừng lại – bất ngờ và không kịp chuẩn bị.
Bạn đã sẵn sàng để chăm sóc cơ thể mình – không phải vì “xa xỉ”, mà vì bạn xứng đáng chưa?
Ghé thử một spa Đà Nẵng uy tín, để không chỉ đẹp hơn… mà còn khỏe lại từ bên trong.
Massage Đà Nẵng – Không phải để “chữa bệnh”, mà là để phòng tránh điều đáng tiếc.
Một giờ chăm sóc – cho nhiều tháng mạnh mẽ hơn. Bạn chọn xoa dịu hôm nay, hay đợi cơ thể hét lên mới dừng?