Có Những Bàn Tay Chỉ Cần Một Người Dẫn Dắt

Cách đây 10 năm, chị tình cờ gặp một người phụ nữ. Không nổi bật. Nhưng đôi mắt cô ấy mang một nỗi buồn sâu sắc.

Cô gái ấy hơn 30, sống cô đơn ở Đà Nẵng, không gia đình bên cạnh. Không có bằng cấp, không việc làm ổn định, thiếu tự tin. Dáng người tròn trịa, cử chỉ rụt rè, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ làm phiền người khác. Cô chỉ xin được phát tờ rơi cho cửa tiệm của chị, mong kiếm được vài chục ngàn mỗi ngày.

Chị nhìn cô thật lâu. Chị nhận ra trong ánh mắt ấy sự quen thuộc… Giống như chị – thuở ban đầu.

Ngày mà chị cũng tay trắng. Chỉ mang trong mình một mong muốn:

“Ước gì có người chỉ lối cho mình.”

Chị không nhận cô phát tờ rơi. Chị mời cô vào, rót trà và nói:

“Em ở lại đây. Học nghề. Chị sẽ dạy em.”

Cô ấy òa khóc.

Khóc không phải chỉ vì cảm động. Mà vì… cô không tin có người coi trọng mình.

Những ngày sau đó là một hành trình dài.

Cô học nghề chậm, tay chân vụng về. Nắn huyệt không đúng, chỉ hơi mỏi đã kêu đau. Luôn tự ti và thường nói: “Em lớn tuổi rồi chị ơi.” Có lần, chị vào phòng và thấy cô vừa lau giường vừa khóc.

Chị không trách mắng. Chị ngồi xuống bên cạnh và nói:

“Không sao cả. Em có quyền vụng về một thời gian. Nhưng em không được phép nghĩ rằng mình không xứng đáng được đối xử tử tế.

Và ngày tháng trôi đi. Cô dần tiến bộ. Tay nghề ngày càng vững vàng hơn. Được khách hàng yêu mến. Chị cho cô thực hành massage cho khách.

Hôm đó, khách bước ra, mỉm cười nói:

“Cô bé này làm có tâm lắm. Nhẹ nhàng, mà bấm huyệt rất chuẩn.”

Cô cười ngượng nghịu, rồi chạy vào phía sau… và khóc lần nữa.

Nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự công nhận.

Chị không chỉ dạy nghề. Chị còn dạy cô cách sống tử tế. Không gian dối. Không đổ lỗi. Không xuề xòa, “sao cũng được”. Chị chỉ dạy từng câu chào, từng thao tác vuốt khăn, từng thái độ phục vụ. Không phải để cô trở nên giỏi giang phi thường. Mà để cô nhận ra giá trị của bản thân.

Một thời gian sau, cô ấy rời đi.

Ban đầu, chị buồn. Nhưng rồi chị hiểu rằng ai cũng có quyền lựa chọn. Chỉ tiếc một điều, khi ra đi, cô mang theo tay nghề… nhưng lại bỏ quên cách sống tử tế.

Chị nghe nói cô đã ly hôn. Cuộc sống vất vả. Tăng cân. Ít khách hàng. Tay nghề vẫn còn, nhưng không còn khí chất như những gì chị đã dạy. Không còn sự tự tin trong ánh mắt. Không còn sự tử tế trong từng động tác.

Vì tay nghề có thể học được. Nhưng sống tử tế – không phải ai cũng theo đuổi đến cùng.

Chị kể câu chuyện này không phải để trách móc. Mà để nhắn nhủ đến những ai đang lạc lối:

Bạn không cần phải quá giỏi. Nhưng nếu có ai đó dẫn dắt bạn, hãy biết trân trọng. Và nếu bạn đang ở trong một môi trường tốt, nơi có người dạy bạn bằng cả tấm lòng – đừng vội rời đi khi chưa kịp biết ơn.

Chị đã dạy rất nhiều người. Không phải ai cũng đồng hành cùng chị đến cuối con đường. Nhưng những người còn ở lại, đều sống tử tế – và thành công.

Vì họ hiểu:

Người cho mình một cái nghề, không bằng người dạy mình cách sống sao cho xứng đáng.

Leave a Reply